"Tiền bối.."
"Ít nói nhảm!" Chú Thần Sứ không nhịn được nói: "Tự mình chọc tổ ong thì tự mình giải quyết! Còn nữa, Phong đã lộ diện, thế cuộc tiếp theo có lẽ càng khẩn trương, nhóc, ngươi nên chuẩn bị tâm lý mở ra Thiên Phần giả là vừa!
Phong xem như nhân vật điển hình của thời đại kia, hắn lộ diện, những người khác nghe tin, sẽ lập tức hành động.
Mấy lão già như lão phu có lẽ cũng sẽ ngồi không yên, đều muốn xuất hiện!"
Phương Bình trầm giọng hỏi: "Còn rất nhiều cường giả như tiền bối sao?"
"Không đến mức đó" Chú Thần Sứ lạnh nhạt nói: "Nhưng năm xưa vẫn có mấy vị lãnh tụ sơ võ, thực lực mạnh mẽ không gì sánh được! Nếu không chết trong trận chiến đó, có lẽ hiện tại đều còn sống.
Lúc còn trẻ, nói không chừng những người này đều từng giao thủ với Hoàng Giả, đều rất đáng sợ" Nói nhiều như vậy, cuối cùng, Chú Thần Sứ nhắc nhở: "Phe của Phong chuyên phong ấn bản nguyên của người khác, lực lượng tinh thần của ngươi không bằng hắn, xác suất cao ngươi sẽ bị hắn phong ấn đại đạo bản nguyên! Không còn đạo bản nguyên tăng cường... Ngươi chưa chắc đã thắng được môn hạ cấp Đế của hắn Phương Bình nhướng mày, cũng không nói gì.
Chú Thần Sứ thấy thế cười lạnh nói: "Ngươi cảm thấy lực lượng tinh thần của ngươi rất mạnh? Cảm thấy hắn vô thể phong ấn ngươi? Đừng quá tự tin! Lão phu nói rồi, người của phe này rất đáng ghét, nhưng không thể không thừa nhận rằng bọn họ cũng rất mạnh.
Môn nhân của hắn còn dễ đối phó một chút, còn Phong... hắn không chỉ có lực lượng tinh thần mạnh mẽ, nhục thân, khí huyết, năng lượng của hắn... Đều rất mạnh Có lẽ Phong còn khó đối phó hơn cả Hồng Khôn, ngươi có thể tưởng tượng một chút, ngươi có phải là đối thủ của hắn hay không?"
Phương Bình khẽ gật đầu, đứng dậy muốn rời đi, suy nghĩ một chút xoay người hỏi: "Trấn Thiên Vương có thể đánh lại hắn sao?"
"Hẳn là có hi vọng"
"Trấn Thiên Vương mạnh mẽ như vậy, Phong đang đợi thời cơ, vậy Trấn Thiên Vương đang chờ cái gì?"
"Ngươi tự hỏi hắn đi!"
"Tiền bối phá tám sao?"
"Ngươi đoán xem!"
"Không muốn đoán, nhưng tiền bối rất tự tin, ta cảm thấy... Có lẽ cũng là phá tám... Phương Bình tự giễu: "Một nhóm lão cổ hủ, mạnh mẽ như vậy thế mà nhịn nhục giỏi thật, nếu là ta, ta đã sớm đi đại sát tứ phương rồi!" Chú Thần Sứ cười lạnh nói: "Đại sát tứ phương? Là mục tiêu chung cho mọi người thì đúng hơn! Ngu xuẩn! Ngươi cho rằng Lý Tuyên Tiết nhất định phải nhịn sao, quan trọng là, hắn dám để lộ toàn bộ thực lực sao?
Ngày hôm nay hắn lộ ra toàn bộ thực lực... Ngày mai có lẽ sẽ bị nhiều vị cường giả liên thủ mai phục giết hắn! Nhưng hiện tại đều sắp chui ra rồi, sắp không nhịn được rồi.
Nếu là trước đây, một vị Thiên Vương dám xuất hiện... Sống không được mấy ngày đã bị giết!
Loạn của thời kỳ hỗn loạn không phải cũng rất mạnh đó sao?
Kết cục của hắn như thế nào? Còn không phải chạy trốn vào Thiên Phần, trốn tất cả mọi người, bằng không, e là cũng bị giết rồi! Xuất sắc không phải là vấn đề, quá xuất sắc, quá ưu tú, uy hiếp đến một số người, ngươi không chết thì ai chết?" Phương Bình không nói nữa, nhanh chóng rời đi.
Hắn vừa đi, Chú Thần Sứ than thở: "Đây là một thời đại hỗn loạn, nhưng cũng là thời đại để các ngươi vùng lên, bằng không..."
Nếu là thời kỳ khác, Phương Bình bay nhảy như thế, hắn cho rằng không ai dám làm gì hắn sao? Có lẽ đã sớm bị tiêu diệt!
Trên Cấm Kỵ Hải, Vẫn Diệt vẫn đang đợi Trường Sinh Kiếm trả lời.
Trái Đất, Phương Bình lại vào phủ Trấn Thủ.
Giống như Chú Thần Sứ, Tưởng Hạo nhìn thấy Phương Bình, tâm tình cũng không tốt, giống như ăn cơm bị nghẹn, uống nước bị sặc, nói chung là khó chịu.
Phương Bình vừa đến, hắn đã linh cảm có chuyện không tốt.
Lần này, Phương Bình không dùng lời lẽ sắc bén, mà đi thẳng vào vấn đề, vừa vào cửa đã nói: "Năm xưa ngươi thay thế Công Quyên Tử, là tính toán của ngươi hay là có người đứng sau giật dây?"
Tưởng Hạo cau mày.
"Nói thẳng!"
Phương Bình bình tĩnh nói: "Chuyện bao nhiêu năm trước rồi, lẽ nào ngươi không dám nhắc đến chuyện cũ? Ta không kiêng kỵ những thứ này, ta muốn cướp vị trí của lão Trương, bản thân ta muốn thế, có gì phải ngại mà không nói!
Nhân vật chính, nhân vật phụ cái gì, muốn tranh thì tranh, ta chỉ hỏi một chút, ngươi rốt cuộc biết được bao nhiêu chuyện"
Tưởng Hạo nhìn hắn.
Phương Bình hơi không kiên nhẫn nói: "Ngươi dù sao cũng có thực lực Thiên Vương, chuyện nhỏ như vậy cũng không dám thừa nhận sao? Có phải hay không thì nói thẳng, ta không có thời gian nói nhảm!" Tưởng Hạo thở ra một hơi, lạnh lùng nói: "Phương Bình, có một số việc, ta không cần phải nói cho ngươi biết!"
Phương Bình hừ nói: "Được thôi, vậy ta không quan tâm nữa! Vợ ngươi bị người tính kế đến chết, chính ngươi cũng chỉ là quân cờ đáng thương, loại người như ngươi, cũng chỉ có thể tự mình dằn vặt, biến thái phát tiết.. Sắc mặt Tưởng Hạo lạnh lẽo!
Nhìn Phương Bình hồi lâu, hắn chậm rãi nói: "Ngươi muốn hỏi cái gì? Muốn biết cái gì?"
"Năm đó ngươi tiếp cận Thương Miêu, rốt cuộc là ai sai khiến!"
Tưởng Hạo nhắm mắt, một lát sau, lạnh lùng nói: "Không ai sai khiến! Đó chỉ là một lần gặp gỡ ngoài ý muốn!
Công Vũ Tử có lệnh, để Mạc Vấn Kiếm đến núi Quát Thương truyền tin, đó là lúc gặp phải Thương Miêu.."
"Ngươi biết Thương Miêu thích gì, đây cũng là ngoài ý muốn?"
Ánh mắt Tưởng Hạo thay đổi, dừng một chút, trầm giọng nói: "Mạc Vấn Kiếm không biết Thương Miêu thích gì, hắn chỉ làm theo trái tim mách bảo thôi! Ở núi Tử Cái, hắn cũng nuôi một con yêu thú mèo, thực lực rất yếu, lại rất đáng yêu.
Con yêu thú đó là do sư tôn tặng cho hắn, Mạc Vấn Kiếm nuôi rất nhiều năm. Khi gặp Thương Miêu, hắn như nhìn thấy con yêu thú mà hắn từng nuôi, nên đã làm bạn với Thương Miêu một quãng thời gian "Ngươi có yêu thú mèo ư?"
"Mạc Vấn Kiếm có!"
"Bớt chơi chiêu này!" Phương Bình không thèm nghe lời biện giải của hắn, nói: "Ngươi có một con mèo, cho nên lúc ở núi Tử Cái, sư phụ của ngươi bất tri bất giác nói cho ngươi, mèo... thích ăn cá, thích câu cá, phải cưng chiều mèo, có phải như vậy không?"
Tưởng Hạo nhắm mắt, không biết qua bao lâu, mở mắt nói: "Phải!"
"Cho nên, Công Vũ Tử đã sớm biết, sẽ có một ngày ngươi gặp Thương Miêu, đúng không?"
"... Đúng!" Tưởng Hạo trầm giọng nói: "Ban đầu, Mạc Vấn Kiếm không biết, sau đó có chút suy đoán"
"Cho nên, Công Vũ Tử chính là người lên kế hoạch cho việc này! Mà sau lưng, thực ra còn có người khác, đúng không?"
Tưởng Hạo không nói.
"Trước đây ta từng suy đoán chuyện này có liên quan tới Hồng Vũ, ngươi nói Hồng Vũ dạy kiếm đạo cho ngươi, là thật hay giả?"
Tưởng Hạo lại trầm mặc, Phương Bình không nhịn được, mắng: "Nói được thì nói, không nói được thì nói không thể nói. Cứ trầm mặc hoài, ta dư thời gian chờ ngươi lắm chắc?" Tưởng Hạo đanh mặt, ngươi tới hỏi chuyện còn bực ta trả lời chậm?!
"Là thật!" Tưởng Hạo lạnh lùng nói: "Lúc còn trẻ, Mạc Vấn Kiếm từng qua Hồng Vũ! Đương nhiên, khi đó hắn còn chưa biết Hồng Vũ là ai.."
"Vớ vẩn, Hồng Vũ đã chết trong trận chiến tiêu diệt thần triều Địa Hoàng.."
Tưởng Hạo căm tức nói: "Khi đó thần triều Địa Hoàng còn chưa bị diệt! Ta đã nói lúc còn trẻ, lúc Mạc Vấn Kiếm sinh ra, thần triều Địa Hoàng còn chưa bị hủy diệt triệt để, chỉ là có chút bấp bênh. Khi đó, các cường giả động thiên phúc địa bắt đầu lên kế hoạch chế tạo 108 động thiên phúc địa, cũng chính vì như vậy, nên mới không tham gia trận chiến tiêu diệt thần triều Địa Hoàng.
Cho nên thời kỳ động thiên phúc địa thực ra có một khoảng thời gian giao thoa với thần triều Địa Hoàng, hiểu chưa?"
Phương Bình suy nghĩ một chút, cười nói: "Ừ, hiểu rồi, lúc còn trẻ, ngươi gặp Hồng Vũ, hắn đầu tư ngươi?" Tưởng Hạo không sửa lời Phương Bình nữa, nếu phương Bình nói hắn là Mạc Vấn Kiếm thì cứ cho là vậy đi.
Lúc này, Tưởng Hạo trầm giọng nói: "Ta không biết! Lúc đó chỉ là gặp thời, Mạc Vấn Kiếm thể hiện tài năng xuất chúng, gặp được Hồng Vũ... Đương nhiên, lúc đó không biết người kia là Hồng Vũ. Hồng Vũ truyền thụ kiếm đạo cho hắn, cũng chính là Tru Thiên Kiếm Quyết sau này!
Mạc Vấn Kiếm có thể nổi lên phần nhiều là nhờ điểm này. Bằng không, núi Tử Cái chỉ là một động thiên bình thường, thực lực không mạnh, sao có thể nuôi được Mạc Vấn Kiếm"
Phương Bình gật gù, cười nói: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó?" Tưởng Hạo nhíu mày nói: "Sau đó thần triều Địa Hoàng hủy diệt, sau đó cũng chưa từng gặp lại Hồng Vũ!"
"Vì sao Hồng Vũ lại truyền dạy công pháp cho ngươi?"
"Ta làm sao biết!" Tưởng Hạo hơi không vui.
1850 chữ